Đối với các doanh nhân khởi nghiệp, sự thay đổi lớn (đặc biệt là trong giai đoạn đầu) là họ đang chấp nhận rủi ro đáng kể trong công việc kinh doanh mà họ điều hành, điều này có thể đủ hoặc không đủ để duy trì các chi phí liên tục của họ.
Đối với bất kỳ ai, các khoản đầu tư cần được lập kế hoạch phù hợp với hồ sơ rủi ro, thời điểm đầu tư, yêu cầu về dòng tiền và bất kỳ ràng buộc nào khác liên quan đến khách hàng. Đối với các doanh nhân khởi nghiệp, sự thay đổi lớn (đặc biệt là trong giai đoạn đầu) là họ đang chấp nhận rủi ro đáng kể trong công việc kinh doanh mà họ đang điều hành, điều này có thể đủ hoặc không đủ để duy trì các chi phí liên tục của họ.
Do đó, họ có thể cần thường xuyên rút một số tiền từ danh mục đầu tư của mình để duy trì các nhu cầu cuộc sống. Ví dụ: họ có thể cần rút 1 lakh[1] mỗi tháng khỏi danh mục đầu tư của mình. Thông thường, chúng ta muốn đảm bảo các yêu cầu về dòng tiền trong vòng 2-3 năm trong các chiến lược định hướng nợ (debt-oriented strategie) để sự biến động của thị trường không ảnh hưởng đến các khoản chi cho dòng tiền, do đó trong trường hợp trên, chúng ta sẽ giữ khoảng 24-36 lakh nợ/chênh lệch giá quỹ để quản lý các khoản chi phí.
Ngoài ra, bạn nên giữ một số tiền khẩn cấp, có thể là bất kỳ khoản nào liên quan đến sức khỏe cho bản thân hoặc các thành viên trong gia đình. (Tốt nhất là khi khởi nghiệp, bạn nên có bảo hiểm sức khỏe và bảo hiểm nhân thọ có thời hạn cho bất kỳ trường hợp nào để chăm sóc gia đình của mình nếu chẳng may mất đi thu nhập trong tương lai.)
Hơn nữa, người khởi nghiệp cũng có thể cần một số dòng tiền theo thời gian, và ở mức độ đó, họ muốn duy trì đủ tính thanh khoản trong danh mục đầu tư. Ví dụ: nếu một doanh nhân cần khoản vay 1 crore[2] bất kỳ lúc nào, mà họ lại muốn quản lý từ các khoản đầu tư cá nhân, họ thường giữ 1 crore này trong các công cụ nợ có tính thanh khoản, nhờ vậy tiền sẽ luôn sẵn sàng bất cứ khi nào mà họ cần.
Nếu xét tới việc bất kỳ doanh nghiệp mới nào cũng có thể mất 2-3 năm để đạt được điểm hòa vốn, thì rõ ràng doanh nghiệp đó cần được tài trợ bằng tiền tiết kiệm của một người hoặc các khoản vay từ bạn bè và gia đình. Đồng thời, họ cũng phải duy trì được cuộc sống hàng ngày của mình từ các khoản đầu tư. Chính vì những điều này nên danh mục đầu tư sẽ có mức phân bổ nợ cao hơn so với lẽ thường. Hơn nữa, ở giai đoạn này, chúng ta không nên tiếp xúc nhiều với các quỹ đóng vì tính thanh khoản trong danh mục đầu tư thường có tầm quan trọng cao nhất, do đó việc tiếp xúc với PE/VC sẽ được tránh vì rủi ro đó đã được loại bỏ thông qua hoạt động kinh doanh của nó.
Một khi công việc kinh doanh trở nên ổn định và dòng tiền bắt đầu đến, với lợi nhuận, tiền lương bắt đầu tích lũy hoặc cổ tức nhận được. Chúng tôi khuyên bạn nên tách các khoản đầu tư cá nhân ra khỏi các khoản đầu tư của công ty vì công ty là một thực thể khác với cá nhân, chúng tôi nhận thấy rất nhiều người nhầm lẫn giữa hai khái niệm này và chuyển tất cả các khoản tiền trở lại công ty vì công ty của họ có thể mang lại ROE cao.
Chúng ta thường đối mặt với tình huống khó xử này trong quá trình khởi nghiệp, tại sao chúng ta nên có một danh mục đầu tư riêng dù công ty mang lại lợi nhuận tốt hơn. Ở đây chúng ta nên nhận thức được thực tế rằng công ty có thể có một số khoản nợ phải trả tại bất kỳ thời điểm nào, do đó điều quan trọng là phải giữ danh mục đầu tư cá nhân ở trạng thái riêng biệt hoặc có thể cho vào các công cụ nợ an toàn, nhưng điều quan trọng là phải phân định rạch ròi cả hai.
Chúng tôi cũng chứng kiến rằng thông thường, khả năng chấp nhận rủi ro trở nên rất cao khi các doanh nhân đã thành công và có xu hướng đầu tư vào các tài sản rủi ro – các công ty chưa niêm yết, các quỹ E/VC lại bỏ qua việc phân bổ tài sản và tính an toàn của tài sản. Ở đây, chúng tôi khuyên bạn nên tuân theo khuôn khổ xây dựng tuyên bố chính sách đầu tư về giới hạn mức rủi ro để kiểm soát rủi ro trong danh mục đầu tư.
[1] Một lakh là một đơn vị trong hệ thống đánh số Ấn Độ tương đương với 100.000.
[2] Karor là con số 10 triệu.
Nguồn: Entrepreneur.com
Bài viết liên quan